Thứ Tư, 4 tháng 1, 2012

Sâm Hoài Nguyễn: Mùa xuân tuổi thơ

Với tôi, những ngày ấu thơ sống trong vòng tay cha mẹ là những ngày thân thương đẹp đẽ nhất, cho dù tuổi thơ có lam lũ và vất vả …
Hồi nhỏ, mỗi khi xuân về, mẹ dành dụm ra một khoản tiền nho nhỏ. Gần Tết, mẹ chọn mua cho các con những bộ đồ bằng vải ka tê hoa màu sắc tươi sáng. Tuy rẻ tiền nhưng chị em chúng tôi sung sướng vô cùng. Mặc thử vào, thấy mình xúng xính, xinh đẹp và người lớn hẳn lên. Chúng tôi giặt ủi sạch sẽ, xếp lại gọn gàng trong tủ chờ Tết.
Buổi tối, mẹ cặm cụi ngồi dặm lại những đường chỉ đã sờn vai của chiếc áo phin nõm màu xanh da trời ba mua tặng từ lâu - chiếc áo mặc Tết của mẹ. Mẹ thường nói với chị em chúng tôi, đồ cũ nhưng các con chịu khó khâu vá lại, giặt sạch, ủi phẳng phiu thì vẫn đẹp và lịch sự. Các con đừng quên làm người phải “Đói cho sạch, rách cho thơm “.
Những năm tháng đó, Tết là một điều gì đó thật lớn lao, trang nghiêm và xa xỉ. Ba đi bộ đội ở xa không về, nhà quanh đi quẩn lại chỉ có mấy mẹ con gái. Nhà chúng tôi nhỏ bé, chẳng có đồ đạc gì ngoài hai chiếc giường gỗ ba xà, chiếc bàn học ba ngăn cũ kỹ của ba chị em, chiếc đài bán dẫn Trung Quốc nhỏ và chiếc quạt tai voi sứt tai do bị rơi từ trên giường xuống.
Nghỉ Tết, ba chị em phân công dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lau không còn một chút bụi. Tôi được phân công đi xin cát về đánh xoong nồi, dù chỉ có vài cái đã cũ mèm, mẻ vung và không còn vẻ tròn trĩnh vốn có. Chúng tôi tự cắt lấy những bông hoa nho nhỏ bằng giấy, tô màu lên để trang trí bàn thờ. Chị Hai thì gấp những quả trám đủ màu sắc từ những bao thuốc lá, hoạ báo xin về, tỉ mỉ lấy cước xâu thành từng xâu làm rèm treo cửa sổ, cửa ra vào. Rèm cửa nhà chúng tôi lung linh, lộng lẫy đẹp hơn cả loại rèm bán ngoài chợ. Chúng tôi kê lại bàn học, xếp lại nhà cửa cho gọn gàng, đi ra đi vào ngắm nghía, nôn nao chờ Tết đến.
30 Tết đã đến! Trên bàn thờ, mẹ cúng một con gà luộc vàng ươm cùng đĩa xôi đậu xanh thơm phức, bình hoa vạn thọ cúng tổ tiên. Mẹ dặn “Giao thừa, các con chỉ ở trong nhà, năm mới người ta kiêng xông nhà đầu năm, chị em nói năng phải nhẹ nhàng, vui vẻ để cả năm may mắn và gặp mọi điều tốt lành….” Mẹ dặn dò rất cẩn thận với ba chị em tôi!
Thời khắc Giao thừa! Tiếng pháo nhà ai nổ sớm trước vài phút. Đúng mười hai giờ thì pháo nổ râm ran tứ phía. Mùi thuốc pháo thơm nồng, gắt và khô xộc cả lên mũi. Xác pháo đỏ hồng bắn tứ phía, bay sang đầy sân nhà tôi. Khi tiếng pháo dứt, trẻ con phút chốc quên hết lời cha mẹ dặn, ùa ra sang các sân nhà hàng xóm tranh nhau nhặt pháo lép, giành nhau inh ỏi. Rồi bàn tán, “pháo nhà tao nổ to hơn” “ nhưng pháo nhà tao không bị xịt, nổ đanh hơn…”. Chị em tôi chỉ đứng ở hiên nhà nhìn ra, một chút bâng khuâng thèm thuồng, tiếc nuối vì nhà mình không có pháo nổ…
Mùng 2, Mùng 3 Tết trôi qua vèo, hết Tết rồi! Chúng tôi chuẩn bị sách vở để đến trường, tiếp tục những ngày mới như mọi ngày. Mẹ lại đạp xe đi làm đến tối mịt mới về.
…. Ba mươi năm trôi qua như một giấc mơ. Tết lại đến! Chị em tôi lập gia đình, ở riêng. Hai mươi chín Tết, chen chúc trong dòng người đông đúc vô tận đi mua sắm. Đèn, hoa, giò chả, xôi, gà, bánh, trái cây tràn ngập khắp đường phố, chợ, siêu thị, không thiếu một thứ gì, chỉ cần lựa chọn và rút tiền ra mua mọi thứ cần thiết theo ghi nhớ viết sẵn.
Gặp bé trai đi chân đất, mặt nhem nhuốc với xấp vé số còn nặng trĩu trong tay. Thấy xót xa trong lòng! Tôi gọi em lại, mua vội cho em một đôi dép và hai bộ quần áo, một bộ đồ bằng vải… ka tê! Em sung sướng cảm ơn rồi chân mang dép, hòa nhanh vào dòng người đông đúc trên đường. Nhìn theo em. Buồn. Bỗng nhớ ngày xưa da diết!
Tôi mua tặng mẹ tấm áo lụa Hà đông màu xanh da trời, màu mà ba mươi năm trước mẹ thầm ao ước. Mẹ cười móm mém, nói đùa “mẹ già rồi, mặc áo xanh da trời trẻ quá con ạ”.
Tôi thương mẹ của tôi biết chừng nào! Cả cuộc đời mẹ đã vất vả, hy sinh hết cho các con, bây giờ tuổi xuân đã trôi qua, mẹ ngày một già yếu, tóc đã bạc trắng, tai nặng, mắt mờ…Ước gì tôi có thể san sẻ tuổi thanh xuân của mình để bù đắp cho mẹ!
Chọn mua cho con mấy bộ quần áo mới, bọn trẻ cũng không phấn khởi là bao, vì ngày nào cũng mặc quần áo đẹp rồi! Hai anh em cảm ơn mẹ qua quýt, rồi lại dán mắt vào trò chơi game trên Internet.
Chị Hai đi lấy chồng ở tận nước ngoài xa xôi. Em út thì lấy chồng ở Sóc Trăng, tíu tít chào mẹ và đưa con về quê từ tuần trước.
Ngắm hoa mai vàng rực rỡ, mâm ngũ quả thật đẹp trên ban thờ, tiện nghi đầy đủ, nhưng vẫn thấy thiếu và buồn…. thèm lắm ngày xưa, khi được sống trong vòng tay mẹ, nằm ngủ chung giường với chị Hai, với em… nghèo nhưng vui và đầm ấm …
Bao giờ cho đến … ngày xưa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét